Ái nô hệ liệt-Bộ 1: Ách nô-Chương 1[Hạ]

Phượng Du Lâm khiến mọi người xung quanh đều hoảng sợ, nhìn phía Vân Thiều Lỗi, hắn kích động khóc nấc, hướng đối phương vươn tay, không thanh âm mà cầu cứu. Vân Thiều Lỗi không thể nghĩ hắn sẽ theo kịp, thần tình kinh ngạc mà ảo não. Phượng Du Lâm đã vào đến đại sảnh của khách điếm.

“Uy! Đi mau! Bằng không ta đánh chết ngươi” Tiểu nhị giơ khăn định đánh hắn, Phượng Du Lâm ôm đầu mà tránh né, miệng phát ra thanh âm khàn khàn.

Ai…Thật đúng là có điểm không đành lòng. Vân Thiều Lỗi rốt cục hảo tâm mở miệng: ”tiểu nhị, đừng đánh, hắn là người hầu của ta” (mẹ nhà anh, người ta là tôn tử của lục vương gia đấy).

“Ách…” tiểu nhị lúc này mới buông khăn, cười hòa: ”A….Thực ngại quá”

Phượng Du Lâm ôm lấy thân thể, nức nở khóc, gian nan đứng dậy. Vân Thiều Lỗi  nhìn thấy động tác hắn thực đáng thương, lại nghĩ đến lão nhân kia trước khi chết phó thác mình, hắn xoa trán, nghĩ thầm: “Quên đi, dù sao cũng đã gặp, làm người tốt đi vậy”

Hắn ngoắc tiểu nhị:”Tiểu nhị, cho hắn ăn chút gì đi”

“Hảo hảo…Lập tức a”

Vân Thiều Lỗi vỗ vỗ một bên chỗ ngồi: “Uy..mau lại đây ngồi”.
Phượng Du Lâm lau nước mắt, nao núng ngồi xuống, Vân Thiều Lỗi nhìn bộ dáng hắn, cho dù có nói là người hầu cũng đâu quá mất mặt.

Hắn lạnh giọng: “Ngươi ngồi ngoan ở đây, ta đi mua cho ngươi bộ xiêm y”

Phượng Du Lâm mắt đỏ hồng, Vân Thiều Lỗi lại cùng chưởng quầy qua lại vài câu, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài cửa. Tiểu nhị rất nhanh mang tời đồ ăn nóng sốt, bụng đói kêu ầm, Phượng Du Lâm liền cầm bát cơm ăn vội.

Vân Thiều Lỗi rời đi thật lâu, tưởng không quay lại.

Tiểu nhị cùng chưởng quầy to nhỏ:”Chưởng quầy, bọn họ sẽ không phải kẻ lừa đảo chứ…”
”Không thể nào, vị công tử kia ăn mặc rất phú quý…” chưởng quầy cũng có chút hoài nghi.

“Chính là..ngươi xem, hắn liền như vậy mà đi, đem tên khất cái đó để tại đây”

“Là có điểm kỳ quái a…”
”Chẳng lẽ chúng liên kết lừa gạt ăn cơm sao…”
”Không thể nào,đợi lát nữa rồi hãy nói đi”

Lại qua mấy khắc, Phượng Du Lâm đã đem đồ ăn mà ăn sạch, vẫn không thấy hình dáng Vân Thiều Lỗi, tiểu nhị cùng chưởng quầy cũng xác định họ là kẻ lừa đảo.

“Chưởng quầy! ngươi xem, ta nói đúng rồi” Tiểu nhị nghiến răng.

Chưởng quầy nghĩ đến vừa nãy đã chiêu đãi Vân Thiều Lỗi rượu thượng đẳng và thức ăn thực không công, trong lòng nhiều bất mãn, hắn phẫn nộ lao tới, Phượng Du Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đá một cái: “Hảo, dám đến nhà trọ của ta hết ăn lại uống! ta đánh chết ngươi”…

Chưởng quầy tàn bạo trên người Phượng Du Lâm hết đánh lại đá, đồ ăn vừa ăn thiếu chút nữa bị hắn đánh đến độ ói ra.

“Chưởng quầy, đánh chết hắn cũng không hay, bắt hắn ở lại làm việc để hoàn tiền đi” Tiểu nhị đề nghị.

“Hảo, đi theo ta” chưởng quầy giống như kéo một con cẩu đem Phượng Du Lâm đứng dậy, Phượng Du Lâm sống chết giãy dụa, khàn khàn nức nở khóc, chưởng quầy lại đạp hắn một cước: ”Còn dám kêu a”.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?” một giọng nam thanh theo cửa truyền vào, Vân Thiều Lỗi rốt cục cũng xuất hiện.

“Ách….” Tiểu nhị cùng chưởng quầy đều như nằm mơ, Phượng Du Lâm tránh xa hai người, chạy bán sống bán chết bổ nhào vào chân Vân Thiều Lỗi.

Vân Thiều Lỗi lộ ra biểu tình chán ghét, lướt qua hắn, chất vấn chưởng quầy: “Không phải ta đã nói sẽ rất nhanh trở lại sao? Các người làm cái gì vậy?”

“Công tử…ngươi đi lâu như vậy…chúng ta mới…Chúng ta nghĩ đến…” chưởng quầy tự dưng nói lắp.

Vân Thiều Lỗi nhạy bén suy nghĩ: “Các ngươi nghĩ ta tới hết ăn rồi uồng sau đó bỏ đi?”

“Không…Không phải…”
“Hiện tại đã trễ như vậy, ta phải đi rất xa mới mua được quần áo, cho nên mới lâu như vậy, các người hiện tại đã hiểu rõ chưa?”
”Hiểu được…hiểu được…”
”Hừ, về sau chú ý điểm này cho ta…” Vân Thiều Lỗi tức tối đầy mình nói xong, xoay người, đem bộ quần áo ném tới bên Phượng Du Lâm :”Thay!”
Phượng Du Lâm cảm kích liền ôm lấy bộ đồ, gật gật đầu. Vân Thiều Lỗi mệt mỏi cả ngày trời, không nghĩ lại phải đối mặt với khuôn mặt xấu xí của Phượng Du Lâm , y khẩn cấp đi lên lầu hai:”Tiểu nhị, phòng của ta ở đâu?”

“A…ta lập tức đưa ngài lên…” tiểu nhị nhanh chóng mà chạy theo.

Phượng Du Lâm nếu là người hầu thì tất nhiên chưởng quầy sẽ cho hắn nằm ở sài phòng.

Phượng Du Lâm toàn thân đều là vết thương, bất quá cũng sẽ không có ai quan tâm hắn…Hắn tự lấy một thùng nước, rửa sạch cát bụi trên người, tiếp theo thay một bộ quần áo sạch sẽ, cảm thấy thoải mái thì liền nằm lên đám củi ở sài phòng mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vân Thiều Lỗi ngủ một giấc,đứng dậy xuống ăn điểm tâm, mãi cho tới khi ăn xong y mới nhớ tới đống “phiền toái”- Phượng Du Lâm.

Bất đắc dĩ hỏi tiểu nhị hôm qua: “Người hầu của ta đâu?”

“Nga..Hắn ở phía sau kia”
Vân Thiều Lỗi vén màn,đứng dậy đi ra. Phía sau tiểu viện là chuồng ngựa, rốt cục cũng tìm thấy Phượng Du Lâm, hắn đang cho ngựa của Vân Thiều Lỗi uống nước.

“Uy, đừng bính ngựa của ta..” Vân Thiều Lỗi đem hắn ly khai, con ngựa này của y chính là mang huyết thống của con ngựa đã cùng Lý Thế Dân năm đó Nam chinh Bắc phục, rong ruổi sa trường – là Lục Thần Tuấn trong “Bạch đế điểu”, con ngựa này trời sinh tính cương liệt, sợ người lạ, người thường đến gần chưa được nửa bước nó đã thượng mấy đá.

Y nhìn chằm chằm Phượng Du Lâm.

Sao? Phượng Du Lâm định thần kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Thiều Lỗi, Y cư nhiên có thể cho nó uống nước? Không có bị đá?

“Đi thôi”

Vân Thiều Lỗi mặc kệ Phượng Du Lâm có hay không ăn điểm tâm, dắt ngựa bước đi. May mắn là Phượng Du Lâm sáng sớm nay tại phòng bếp đã tìm được đồ ăn, bằng không thể nào cũng đói không chịu nổi.

Phượng Du Lâm vẫn như trước, không được phép cùng Vân Thiều Lỗi ngồi ăn cơm một bàn. Hắn bưng một chén cơm tẻ, trên có mấy khối thịt chiên cùng rau xanh, ngồi xổm một góc trà quán, bất quá, đãi ngộ như vậy đối với hắn cũng đã là quá hảo. Lúc ở cùng dưỡng phụ – cũng là lão nhân kia – cơm khô lại ngủ ngoài trời, thỉnh thoảng lại có thích khách thình lình xông tới, hắn cũng không có chút thời gian an ổn mà ăn cơm, luôn có vấn đề này kia. Hắn cầm bát cơm, lòng tràn đầy vui mừng đứng lên.

Vân Thiều Lỗi nhìn hình dạng ấy, càng cảm thấy hắn không thể là người hoàng thất. Nhưng, lão nhân kia không có lý do gì mà bịa chuyện lừa y. Rốt cuộc trên người Phượng Du Lâm có bí mật gì? Xem ra tạm thời cũng chưa rõ.

Hai người ăn cơm xong lại tiếp tục đi, một đoạn,Vân Thiều Lỗi rất nhanh phát giác ra họ đang bị theo dõi. Đối phương ít nhất cũng có ba người, hơn nữa cũng rất kín đáo, nếu không phải cước bộ của con ngựa này nhẹ nhàng, y khó lòng phát hiện.

Vân Thiều Lỗi phỏng đoán những kẻ đó vốn hướng về Phượng Du Lâm, y quyết định tạm thời án binh bất động, xem đối phương khi nào ra tay.

Bầu trời tối đen, bọn họ tới một tiểu quán trong núi nghỉ ngơi, người theo dõi vẫn đi cách bọn họ hai mươi trượng, quả thực cẩn thận.

Chưởng quầy tiểu quán thân thể cường tráng, cước bộ nhẹ nhàng. Vân Thiều Lỗi thấy hắn, cung kính bái chào: “Lộ tiền bối, đã lâu”

Lộ chưởng quầy mỉm cười, gật gật đầu, mời họ vào.

Khi ăn cơm,Vân Thiều Lỗi phân phó tiểu nhị đem đồ ăn lên phòng của y cũng phá lệ cho Phượng Du Lâm cùng y ăn cơm. Đối phương nghe xong yêu cầu của y liền kinh ngạc.

Phượng Du Lâm tự ti, liều mạng lắc đầu khước từ.

Vân Thiều Lỗi lười cùng hắn dây dưa, khẽ nhíu mày, cầm chén cơm không đưa cho hắn, tiếp tục ngồi uống.

Phượng Du Lâm đành phải ăn cơm trắng, cô độc ngồi phía góc tường. Vân Thiều Lỗi một bên gắp đồ ăn, một bên chú ý động tĩnh đối phương, y lúc này mới phát hiện giày ở chân Phượng Du Lâm đều đã rách, cũng không biết hắn đã đi nhiều ít con đường, hai chiếc hài đều đã rách mướp, ngón chân cũng bị thương, loang lổ máu chảy.

Vân Thiều Lỗi nhìn thấy,trong lòng lại cảm thấy có chút không đành lòng, y buông bát đi ra ngoài cùng tiểu nhị trao đổi gì đó, một lát sau, tiểu nhị cầm thuốc cùng một đôi giày vải mới bước vào. Vân Thiều Lỗi đem mấy thứ này đặt trên tay Phượng Du Lâm, nhìn biểu tình kinh ngạc của hắn nói: “Tự bôi thuốc xong thì đem giày mới đi vào”.

Nói xong Vân Thiều Lỗi tỏ ra không có gì, quay lại bàn tiếp tục ăn, Phượng Du Lâm tay cầm dược, tay cầm giày, ngơ ngác nhìn y, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Ăn cũng đã xong, Vân Thiều Lỗi đưa ra yêu cầu khiến Phượng Du Lâm giật mình:

“Ngươi đêm nay hãy ngủ ở chỗ này”

“Ách?”

Phượng Du Lâm nghẹn họng nhìn trân trối.

Vân Thiều Lỗi đem tay chỉ vào chiếc ghế dài ở góc phòng, khẩu khí lạnh lùng: “Ngươi ngủ ở nơi đó, ta giờ phải tắm rửa, ngươi ngoan ngoãn cho ta, không được chạy loạn”

Phượng Du Lâm không dám không theo, vội vàng gật đầu.

Vân Thiều Lỗi lỗi thoải mái ngâm mình trong đại mộc dũng, không khỏi nghĩ ngợi về đám thích khách, trong lòng không khỏi băn khoăn nghĩ ngợi.

Vân Thiều Lỗi tắm rửa bước ra, Phượng Du Lâm đã cuộn mình ngủ trên ghế. Tuy rằng giờ đang là mùa hạ nhưng gió đêm vẫn lạnh lẽo đến thấu xương. Vân Thiều Lỗi nhìn Phượng Du Lâm co rúc thân thể tránh cái lạnh, không nghĩ gì liền lấy áo khoác lên người hắn. Khi Vân Thiều Lỗi ý thức được cũng tự cảm thấy ngạc nhiên. Bất quá y cũng chẳng lo lắng nghĩ suy nhiều, thổi tắt nến, hắn cũng đi nghỉ.

[Scales Group] Phượng vu cửu thiên-full clip

Clip chính thức của group sẽ được up lên vào 12h đêm nay :”>~

Mọi người hãy vào topic của group trên acc để ngóng đợi

http://forum.acc.vn/tru_so_hoat_dong/acctive_expo/cosclip/chu_de_103873_cosclip_2010_hn_phuong_vu

Nào các bạn, hãy thưởng thức bản full nào….

Và đừng quên vote cho chúng tớ :D…tại:

Đây

.::Món quà nhỏ::.

a

Các bằng hữu a~

Thông cảm nha~ Ta hết sức rồi, làm không được…Thôi thì đành up ảnh của đại mỹ nhân và tiểu mỹ nhân ;))…2 nhân vật phụ nhưng ta rất thích vậy :”>…

Các vị cho ý kiến nha~

Hãy đoán xem đây là nhân vật nào? của bộ đam mỹ nào ;))…

Gợi ý: 1 người là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân-Khuynh nước khuynh thành…

người còn lại là tiểu mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh “đệ-nhất-thông-thái”

;))….

Các bạn trả lời đúng sẽ nhận được một phần quà vô cùng bất ngờ… ;))

Kết quả sẽ được công bố ở gia trang của Lạc Lạc cô nương ;))…Trong một (số) ngày nữa ….

Hãy ủng hộ chúng ta trước khi tác phẩm thực sự  ra mắt công chúng :”>

Ái nô hệ liệt-Bộ 1: Ách nô-Chương 1[thượng]

Hoàng hôn, ánh sáng dần rời xa vùng sơn dã, những con côn trùng mùa hạ bị nhuộm thành màu cam, thỏa thích kêu lên từng đợt âm thanh giữa những bụi cỏ.

Vân Thiều Lỗi miệng ngậm một nhành cỏ, tay phải dắt ngựa, tay trái nắm Tương Mãn Ngọc Thach – bảo kiếm quý báu trong chốn giang hồ, bước chân từng bước trên đường núi gấp khúc. Đi được một đoạn y lại kéo vạt áo để kiếm bản đồ, thản nhiên nhìn rồi lập tức cất vào trong ngực áo. Chỉ còn cách thị trấn một đoạn ngắn, tin rằng trước khi trời tối có thể tới đên nơi. Thời gian cũng không quá gấp, Vân Thiều Lỗi bước chân lại càng thản nhiên cất bước.

Vù vù vù! Đường hai bên rập rạp cây cối, truyền đến tiếng chim chóc tìm đường về tổ, Vân Thiều Lỗi mẫn tuệ nhạy bén chợt dừng cước bộ, nghiêng tai lắng nghe – Keng Keng! Vù Vù..

Vân Thiều Lỗi hành tẩu giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm cho y biết đây vốn là tiếng binh khí va chạm mà có.

Có nên tiến tới tìm hiểu sự tình không đây? Vân Thiều Lỗi vốn còn đang do dự, cước bộ dồn dập hướng y tiến tới, y cảnh giác đặt tay vào chuôi kiếm. Ngay sau đó, một thân ảnh gày gò phi ra từ bụi cây.

“A…”  Người nọ chợt hét lên thất thanh, ngã sấp xuống trước mặt Vân Thiều Lỗi.

Vân Thiều Lỗi chăm chú nhìn, đó là một thiếu niên chỉ khoảng mười bốn tuổi, xiêm y thì rách nát, tóc rồi bù, cả người thoạt nhìn vừa gầy lại vừa đen.

Là tên khất cái sao? Vân Thiều Lỗi thầm nghĩ.

Vào lúc thiếu niên kia ngã xấp xuống đất là khi hắn đã bị thương ở cánh tay, hắn giãy dụa đứng lên. Vân Thiều Lỗi nhíu mày, làm như không có gì, tiếp tục tiến về phía trước, y  từ trước đến nay vốn không có lòng từ bi, thống khổ của kẻ khác vốn chẳng liên quan y.

Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn thấy Vân Thiều Lỗi ăn mặc theo lối hiệp khách, ánh mắt vô hồn chọt lóe lên một tia hi vọng, bổ nhào về dưới chân Vân Thiều Lỗi, lôi kéo vạt áo của hắn, cuống họng phát ra thanh âm không rõ ràng.

“Bẩn chết, cút ngay cho ta”.. Vân Thiều Lỗi nhăn lại khuôn mặt anh tuấn, tuyệt tình mà đem hài tử ấy đá văng.

“A y! A! A a a!”  thiếu niên kia không từ bỏ ý định, chỉ vào rừng cây, cố gắng phát ra thanh âm.

Tiểu tử này chẳng những dơ bẩn xấu xí mà lại còn câm điếc sao? Vân Thiều Lỗi hoàn toàn không nghĩ sẽ cùng hắn dây dưa, y lại đem đối phương đá đi xa, xoay người bước đi. (đại hiệp ở chỗ nào hả trời? Tà ma đại ma đầu thì có)

Thiếu niên bị thương lại bị đá vào bụng, quỳ trên mặt đất. Trong rừng cây truyền đến một tiếng kêu thảm thiết chói tai, thiếu niên kia nghe xong quá sợ hãi, không biết lấy đâu ra khí lực mà trở mình chạy vào phía cánh rừng.

Thanh âm kia quá thảm thiết, Vân Thiều Lỗi khó kìm được lòng trắc ẩn, hơn nữa lòng hiếu kì bị khơi mào, y quay ngựa lại, đi về phía thiếu niên kia chạy.

Y đi đến một khoảng đất trống, thấy dưới đất là mấy cỗ thi thể cùng máu, Thi thể nào cũng che mặt, hơn nữa tứ chi lại chị chém đến đứt lìa, Vân Thiều Lỗi xem xét một người, cũng không có dấu hiệu của môn phái, hóa ra là thích khách bí ẩn.

“A——-a—–“ thiếu niên quỳ gối bên cạnh một lão nhân áo xám mà khóc, lão nhân trên người đều là vết thương, vô cùng thê thảm, trong tay vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm nay đã đầy máu,xem ra đã trải qua một trận ác chiến. Vân Thiều Lỗi đi đến, xem thử mạch tượng – tuy rất mỏng mảnh nhưng lão nhân này vẫn chưa có tắt thở. Vân Thiều Lỗi phát hiện bờ môi của lão đã là màu đen, vốn là trúng kịch độc.

Vân Thiều Lỗi lui ra phía sau, sợ nhiễm độc.

Thiếu niên câm điếc nhận ra Vân Thiều Lỗi theo mình đi vào, kích động hướng y dập đầu, tựa hồ cầu xin y cứu vớt lão nhân kia. Vân Thiều Lỗi chán ghét: “Ngươi cầu ta cũng vô dụng, hắn thành thế này, thầy tiên xoay chuyển trời đất cũng không có cách”.

Thiếu niên kia vẫn dập đầu, Vân Thiều Lỗi nghĩ thật phiền toái, đang tính xoay người rời đi, lão nhân vốn đang hôn mê kia bỗng phát tiếng rên rỉ. Thiếu niên mặt đầy nước mắt liền quay về phía bên người ông, lão nhân kia nắm chặt tay hắn run rẩy: “Lâm Nhi…”

Còn chưa chết sao?

Vân Thiều Lỗi nảy lên chút nghĩa hiệp, bất đắc dĩ lộn trở lại xem lão có gì cần nói. Lão nhân thấy Vân thiều lỗi, nhất thời hai mắt trừng lớn, lão cố gắng tập trung toàn bộ khí lực, từ trong người rút ra một quyển sách dày.

“Cho ta sao?” Vân Thiều Lỗi hồ nghi mà tiếp nhận.

Tập kia vốn không có đề mục, Vân Thiều Lỗi mở ra nhìn thoáng qua.

Đệ nhất chương “Nhất Thủ Pháp”: Hai mắt khẽ nhắm, tai không nghe, gạt mọi tạp niệm, ý tại đan điền…

Đây chính là bí kíp nội công tâm pháp thượng thừa! Có thể nâng cao tâm pháp! Vân Thiều Lỗi kinh ngạc nhìn lão nhân kia, đối phương biết tâm tư y, miễn cưỡng cười: “Thiếu hiệp…ta đem bản bí kíp này tặng ngươi…Thỉnh cầu ngươi giúp ta một việc….”

“Việc gì..?” Vân Thiều Lỗi mặc dù với thân phận lão có chút nghi vấn, nhưng ngoài mặt vẫn đáp lời.

Lão nhân nắm tấy tay câm điếc thiếu niên, hấp hối: “Hắn là Phượng Du Lâm…Thỉnh cầu ngươi…Đem hài tử đáng thương này quay về nhà hắn…”

“Về nhà…?”

“Đúng…Đem hắn đến Lục vương phủ ở kinh thành…Hắn chính là tôn tử của Lục vương gia…”

Vân Thiều Lỗi vừa nghe đã biết sự tình vốn chẳng đơn giản, bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy bùn của thiếu niên.

Lão nhân tiếp tục nói: “Thiếu hiệp…Ta mệnh đoạn…Chỉ cần ngươi giúp ta lần này…Kiếp sau…ta có làm trâu làm ngựa …cũng sẽ báo đáp ngươi….”

Thanh âm lão càng ngày càng thấp, hơi thở cũng trở nên bạc nhược, Phương Du lâm ghé vào ngực lão mà gào khóc.

“Lâm Nhi…Đừng khóc..Ngươi nhất định phải bình an quay về…” Lão nhân ôn nhu mà vuốt ve đầu hắn, cố sức nhìn Vân Thiều Lỗi.. “Thiếu hiệp…van cầu ngươi…”

Tôn tử của lục vương gia, hơn nữa lại bị thích khách truy lùng, lại xấu xí câm điếc….Lão nhân này lai lịch không rõ,cũng chẳng biết lời lão là thật hay giả. Vân Thiều Lỗi căn bản không nghĩ dính vào cái loại phiền toái này…Nhưng..Y nắm trong tay bí kíp, không quan tâm thân phận của Phượng Du Lâm này là thật hay già, bộ nội công tâm pháp này cũng khó có thể sở hữu, y há có thể lỡ dịp này..? (tham lam vô độ __”__)

Y trì hoãn không đáp ứng, lão nhân vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn, như thế nào cũng không nhắm mắt, cuối cùng y đành một lời, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ta đáp ứng ngươi!”

Y vừa dứt lời, lão nhân trên mặt hiện ra một nụ cười an ủi, rốt cục nhắm mắt…

Cảm giác người phía dưới không còn nhịp đập, Phượng Du Lâm như không thể tin, loạng choạng, thê thảm kêu khóc : “A —— ô oa ——”

“Đừng kêu nữa, hắn chết rồi….” Vân Thiều Lỗi thản nhiên nói.

“Ô a. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . .” Phượng Du Lâm ôm thi thể lão nhân, kêu khóc thảm thiết.

Mặt trời đã sắp xuống núi, sắc trời dần tối.

“Uy, đi thôi, ta còn muốn đi đến thị trấn” Vân Thiều Lỗi lạnh lùng nói, nếu không phải đã đáp ứng kẻ đã chết, y đã sớm bỏ lại tiểu tử này rồi. (anh mà cũng được tử tế vậy sao)

Phương Du Lâm chao đảo đứng dậy, Vân thiều lỗi nghĩ đến phải cùng hắn đi, không thể nghĩ rằng đối phương lại cố gắng kéo xác của lão nhân đó vào trong bụi rậm.

“Tiểu quỷ phiền phức….” Vân Thiều Lỗi  nhủ thầm, bực bội mà bước theo gót chân hắn.

Phương Du Lâm dùng hết sức, cố gắng đào một hố đất. Dựa vào cái cánh tay gầy nhẳng của hắn chẳng biết phải mất bao lâu. Vân Thiều Lỗi nhìn sắc trời, lầm rầm mấy tiếng, một phen đoạt lấy kiếm trên tay của Phượng Du Lâm, sắc mặt không kiên nhẫn mà đào.

Tuy rằng Vân Thiều Lỗi vẻ mặt lãnh khốc, nhưng Phượng Du Lâm giờ phút này nhìn thấy hành động của y, trong lòng thập phần cảm kích.

Vân Thiều Lỗi tuổi trẻ tràn đầy, chỉ một lát là đã đào được một cái hố to. Phượng Du Lâm cố sức mà đem thi thể kéo đến, Vân Thiều Lỗi  nghĩ vết máu sẽ làm bẩn quần áo của y, hoàn toàn không có  ý muốn giúp đỡ, đứng ốm ngực nhìn. (anh mắc chứng khiết phích à =.=)

Phượng Du Lâm đem thi thể lão nhân sắp đặt hảo, lại dùng bùn đất lấp đi, cứ như vậy nửa ngày cũng đã trôi qua.

“Đi nhanh đi” Vân Thiều Lỗi không nhẫn nại cất bước.

Phượng Du Lâm ở trước mộ phần chắp tay vái ba cái, chạy nhanh để đuổi kịp Vân Thiều Lỗi.

Vân Thiều Lỗi  cưỡi ngựa đi đằng trước, Phượng Du Lâm lảo đảo theo sát phía sau y. Vân Thiều Lỗi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn, vừa thấy hắn bộ dáng bẩn thỉu, gây trơ sương, y lại không có lý do cảm thấy chán ghét.

Vì cái gì chính mình lại đáp ứng cái sự phiền toái này cơ chứ?

Vân Thiều Lỗi bắt đầu thấy hối hận. Dù sao bí kíp giờ đã tới tay, lão nhân kia cũng đã chết, bản thân cũng hoàn toàn không muốn có phiền phức quan hệ với người của vương phủ…Nếu có thể đem cái loại câm điếc hài tử kia vứt đi thì tốt rồi, dù sao y cũng có bộ dáng giống quỷ như vậy cũng chẳng sống được bao lâu, đến lúc đó cũng chẳng ai truy cứu được. (Mẹ, anh đúng là thằng công tồi nhất tôi biết) ..

Vân Thiều Lỗi độc ác suy nghĩ. Vân Thiều Lỗi tuy rằng được người trong giang hồ coi là một hiệp khách những cũng không phải là cái thể loại người tốt, hành hiệp trượng nghĩa, gặp bất bình ra tay cứu giúp, mấy chuyện tốt y đã làm cũng không phải là nhiều cho lắm.

Nghĩ đến đây, Vân Thiều Lỗi rõ ràng đi nhanh hơn, hai chân kẹp vào bụng ngựa thúc, con ngựa lạch cạch  lạch cạch đột nhiên chạy nhanh hơn, một hơi đã đem Phượng Du Lâm bỏ xa mấy trượng.

Phượng Du Lâm kinh hoàng từ phía sau đuổi theo, hắn vừa đói vừa mệt, chạy không được vài bước đã ngã sấp xuống,

Hắc….Theo không kịp thì đừng trách ta. Vân Thiều Lỗi ác ý quay đầu lại, nhìn Phượng Du Lâm cười lạnh.

Mắt thấy Vân Thiều Lỗi, Phượng Du Lâm chịu đau đứng dậy, kéo chân khập khiễng mà đi tiếp.

Vân Thiều Lỗi cưỡi ngựa đi rất nhanh, phút chốc đã vào đến thị trấn dưới chân núi. Y đi vào một khách điếm bố trí xa hoa. Lúc này đã quá giờ ăn, nhà ăn của khách điếm không có người, chưởng quầy thấy hắn một thân vận sức hoa mĩ, lập tức tiếp đón nhiệt tình, kêu tiểu nhị ra tiếp đãi. Vân Thiều Lỗi đem ngựa ra giao cho tiểu nhị, bản thân đi vào gọi món dùng bữa tối.

Cơm no rượu say, lúc Vân Thiều Lỗi tính đi lên phòng nghỉ ngơi thì cũng là lúc Phượng Du Lâm mặt mày bẩn thỉu lảo đảo đi đến.

Cắn ngươi nga

Cắn ngươi nga~

Thể loại: Cổ trang, đoản văn, ôn nhu thái y công, khả ái tiểu vương gia thụ

Người dịch: QT đại lão gia

Người edit: Phi Điểu Lâu Lan

Tiểu nhi tử của Cung vương gia-Trử Liên Bích trong lúc dạo chơi hoa viên bị baba trong ao cắn, có người nói ngón út bị cắn mất, không tìm lại được. Cả ao nhiễm sắc đỏ, bọn người hầu đều nhảy xuống mà kiếm tìm, đem cả ao trên dưới đều lật qua một lượt mà vẫn không thấy bóng dáng con ba ba đó.

“Là kẻ nào làm?” Cung vương gia đứng trước cửa sương phòng, tức giận mà mắng to:”Kẻ hỗn đản nào đem ba ba thả vào trong ao?”

Từ người hầu đến quản sự đều bị bát lại, ngay cả Lâm viên sư phụ- người thiết kế hoa viên cũng bị tróc tới hỏi tội, Cung vương gia vốn là người luôn hòa ái, lần này phát hỏa..

Bọn người hầu bàn tán, thương thế của Trử Liên Bích tựa hồ rất nghiêm trọng, ngón út rớt ra, cả người đều có điểm không bình thường, điên điên khùng khùng. Từ lúc bị cắn đến giờ, vẫn liên tục nằm trên giường, co giật, một bên ôm tay mà khóc.

Mời tới cả đám đại phu, căn bản không ai có cách trị, lăn qua lăn lại đến nửa đêm cũng không thể chữa cho hắn, cả giường chỉ toàn máu.

Vương phi thấy liền ngất đi. Vương gia chỉ vào đại phu mà chửi mắng liên tục, Trử Liên Bích trong phòng khóc mãi không thôi.

Gần hai canh giờ, quản gia rốt cục từ trong cung mời ra một vị thái y, là người trẻ nhất trong thái y viện-Tư Đồ đại phu. Cung vương gia liền cho hắn xem bệnh.

“Ngươi nếu như xem không được, ta lập tức bẩm báo Hoàng Thương, chu di cửu tộc ngươi!” Cung vương gia nói.

Tư Đồ Vân Phi cười, tiến đến bên giường, thử cầm lấy cổ tay Liên Bích, bắt mạch cho hắn. Trử Liên Bích náo loạn nửa ngày, đại khái cũng mệt mỏi, cuộn lại trên trên gường, liền cho hắn bắt được cổ tay mình.Cung vương gia phát hiện mọi sự biến chuyển,đang định cổ vũ tiểu thái y một hai câu, Trử Liên Bích “Ngao–” một tiếng, há mồm cắn vào ngón trỏ của Vân Phi.

“Liên Bích”-Cung vương gia sắp ngất theo Vương Phi

Trử Liên Bích căn bản không nghe cha hắn gọi, tay chân đều tại trên người Tư Đồ Vân Phi, bả ngón trỏ tại trong miệng, nhất nhất không buông. Tư Đồ Vân Phi rút không ra, túm ngón tay lôi cũng không ra, đau đến sắc cũng chuyển xanh,  mồ hôi liên tục rơi.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ” Cung vương gia vòng vo mấy hồi, nắm tay “Mau đem tay ngươi rời ra a, ta lập tức chém ngươi”

“A?” Tư Đồ Vân Phi nghe được suýt ngất, thực sự có lầm hay không. là nhi tử của ngươi rồ loạn căn người, vì sao muốn người khác bồi thường một mạng.

Mắt nhìn thấy mấy kẻ hầu đang cầm dao gì đó, muốn đem miệng của tiểu vương gia, à không phải, muốn đem ma trảo của hắn rời khỏi tiểu vương gia, họ Tư Đồ Vân Phi xác nhận sự tình thực lớn, không có biện pháp thì chắc chắn sẽ trở thành cụt tay thần y.

“Chậm đã!” Thần y hai tay hét lớn một tiếng, nhịn đau nói rằng: “Vương gia, thực không tìm thấy được con ba ba đó nữa sao?”

“Sớm muộn gì cũng bắt được, sau đó sẽ thấy máu đun thuốc, xé xác ăn thịt! Ăn không được sẽ cho heo ăn!”

“Nghìn vạn lần không thể a, Vương gia! Có lẽ con ba ba đó đã thành tinh, không thể động vào a!

Tiểu Vương gia bị ba ba tinh cán. Vì vậy mới ra hình dạng này. Hiện tại hắn cắn ta không buông, là bởi vì trong cơ thể bị ba ba tinh quấy phá, cần hấp thụ khí huyết con người. Vương gia, ngươi chém ta một tay cũng không sao, chỉ sợ tiểu vương gia hấp thụ phân nửa lại gián đoạn, lại điên trở lại, nhìn người lại cắn!”

“Uy, có thật không?”

“Vương gia, quý phủ tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Ba trăm, à không phải, năm trăm? Hơn năm trăm người.”

Tư Đồ Vân Phi ánh mắt thâm trầm, thoáng gật đầu, một giọt mồ hôi lạnh dọc theo thái dương hắn mà rơi xuống. “Mặc dù vương gia không tiếc mạng người, đem đám người hầu đến để tiểu vương gia hấp huyết, nếu là hắn một hơi sát sinh,thì chẳng phải người trong phủ sẽ bi hắn giết sao?”
Cung vương gia sợ đến không nghĩ nổi, cúi đầu thấy Trử Liên Bích vẫn cắn ngón chỏ của Tư Đồ Vân Phi nhất nhất không buông, một đằng thỏa mãn, một đằng rất sảng khoái mà hấp thụ. Ngẩng đầu nhìn bọn người hầu, bọn chúng đã ném đao mà chạy ra khỏi cửa, e sợ bị chủ nhân ra lệnh tới cho ba ba tinh ăn.

“Thần y!” Còn mình Cung vương gia đứng trong phòng, hình dáng thật muốn khóc. “Thần y mau cứu tiểu nhi tử của ta!”

“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây!”Tư Đồ Vân Phi thở dài một tiếng, ôm Trử Liên Bích đứng lên, tùy tiện nới nhẹ thắt lưng, một tay ôm Liên Bích. “Để ta hợp lại một thân khí huyết, siêu độ baba tinh”

“Thần y, người mang tiểu nhi tử đi đâu a?”

Cung vương gia tóm vạt áo Tư Đồ Vân Phi, Trử Liên Bích hung hăng liếc nhìn, khiến ngài sợ đến độ đành buông tay.

“Cung vương gia, Trử Liên Bích đã không còn là Trử Liên Bích tiểu nhi tử của ngươi nữa rồi, thỉnh vương gia nén lại bi thương.” Tư Đồ Vân Phi liếc nhìn Cung vương gia, thần sắc nghiêm nghị, có chút không đành lòng. Hắn lắc đầu, rốt cục cũng đại khai cước bộ mà đi ra ngoài.

Tư Đồ Vân Phi ôm Trử Liên Bích mà chạy như điên, Cung vương gia chợt thấy đau đầu choáng váng,tóm một đại phu, hỏi hắn đây là cách trị gì. Đại phu vuốt ria mép, vắt hết óc trả lời vương gia:”Tư đồ thái y đây là đang chạy gấp chi thế (nói đại là chạy loạn đi), bức khí huyết vận hành, tách tiểu vương gia khỏi tà khí của ba ba tinh”

“Phi Phi Phi..Tacó ba ba tinh trong thân na! Hỗn đản thái y. Một thái y đầu gỗ. Không nhìn được ra ba ba tinh!” Họ Tư Đồ Vân Phi một bên chạy, Trử Liên Bích rốt cuộc cũng nhả ngón trỏ, miệng lưỡi thảnh thơi mà mắng hắn.

“Là chính ngươi muốn làm bộ bị ba ba cắn được, nếu như ngươi nói bị muỗi đốt, ta nhất định dùng thân giúp ngươi che a!”

“A.. Phi Phi Phi! Nếu ngươi không tin ta, ta vì sao lại chém hạ ngón út để thề chứ!” Trử Liên Bích càng nói thanh âm càng trầm thấp, nước mắt sắp chảy ra đến nơi. Họ Tư Đồ Vân Phi tiếp tục lắc đầu thở dài, vươn tay cẩn thận lau qua đôi mắt hắn. “Không có không tin ngươi, ngươi là tiểu Vương gia, ta nào có khả năng như vậy mà bắt cóc ngươi đi”

“Cha ta có mười hai nhi tử, mẹ ta cũng có đến bảy nữ tử, mất mình ta căn bản là không có gì”

Trử Liên Bích càng nghĩ càng giận, liền hung hăng cắn ngón trỏ hắn. Tư Đồ Vân Phi kêu loạn, ôm hắn chạy vào phía trong hòn non bộ, không biết đã chạy mấy vòng, người chung quanh căn bản không thấy rõ thân ảnh của họ.

“Làm sao giờ? Ngươi xoay ta thực choáng váng đó” Trử Liên Bích lại gặm xuống phía dưới, hoàn toàn đem cón trỏ của Tư Đồ Vân Phi mà cắn vào.

“Đừng cắn, còn cắn nữa sau này không xài được nữa đâu” Tư Đồ Vân Phi vẻ mặt gian manh “Hiện tại a, đành để ta từ từ siêu độ ngươi thôi, tiểu yêu tinh.”

Tiểu vương gia Cung vương phủ bị ba ba tinh cắn, thái y chuẩn đoán do miết tinh tại thân, ôm hắn chạy quanh ao trong hoa viên từ canh hai đến canh ba, mọi người đứng nhìn chỉ thấy huyết sắc bọt nước bốn phía, người chạy đã chẳng còn tăm hơi.

Vương phi vừa tỉnh dậy, nghe tin liền lập tức ngất đi

Cung vương gia gọi đám thuộc hạ xuống lục soát ao, nhất định phải đem tiểu vương gia quay lại, một đám người nhảy xuống dưới nước, phát hiện trên mặt nước di động xác một con ba ba.

Vì thế mọi người đều truyền nhau rằng, Trử Liên Bích là do ba ba tinh ăn, thái y xui xẻo mà theo lạc  vào bụng ba ba tinh;cũng có người nói, thái y kia rõ ràng là ba ba tinh, ăn một ngón tay còn chưa đủ, trở lên đem cả người bắt đi.

“Đúng vậy, ngươi đúng là ba ba tinh, ba ba tinh chính là ngươi” Trử Liên Bích ôm bả vai Tư Đồ Vân Phi, cắn cổ không buông.

“Không biết ai mới là kẻ cắn người a. Không cần khẩn trương, bằng không ngươi sẽ đau”

“Ô..Ô”

Tư Đồ Vân Phi ôm trọn trong lòng tiểu tử kia, bộ dáng ngây ngô của hắn như vậy thực thú vị.”Đúng vậy, ta là ba ba tinh, cho ta ăn ngươi nha”
Đọc đi đọc lại đọc tái đọc hồi mới hiểu. Hóa ra em Trử Liên Bích và anh Tư Đồ Vân Phi có gian tình, nên mới bày mưu tính kế “trốn nhà theo trai” :))